Lời phượng cuối -Thơ: Lê Thị Thu Hà K47a9 - 12a9

Giật mình dòng chảy thời gian

Buổi học cuối nghẹn ngào nơi khóe mắt

Lòng đượm buồn nhìn những góc thân quen

Tiếng ve kêu sao chẳng râm ran nữa

Chỉ thấy bảng đen với nét phấn mờ

Tiếng trống KC ngày thường bình dị thế

Mà bây giờ len nhẹ chút vấn vương

Thời áo trắng sao chạy nhanh quá vậy?

Chẳng kịp nhìn trong giây lát thoáng qua.


Từng ngày trôi qua ,từng ngày để nhớ

Yêu thương kia ta góp nhặt bao ngày

Để trao bạn bè,mái trường mến thương

Dòng lưu bút đong đầy những kỉ niệm

Thầy cô,bạn bè,trường lớp thân yêu

Thời gian ơi! dừng lại lâu thêm nữa

Cho tôi tìm lại thời áo trắng ngây ngô

Giờ ra chơi cùng nhóm bạn hàn huyên

Chuyện bài toán bài văn nào dang dở

Đùa tinh nghịch chuyện tình yêu vụng dại

Rồi mai này bốn phương trời cách trở

Tình bạn,tình thầy vẫn đong đầy trong kí ức

Mùa phượng cuối ở KC, lưu luyến mãi...


Cuối cấp - Thơ: Bùi Hữu Quân 12a3 - K47a3

Bỗng ngoảnh lại thấy òa như gió
Ba năm tan biến tựa hư vô
Ta thấy mà cứ ngỡ mơ hồ
Tuổi học đường sắp đến ngày khép lại

Bằng lăng tím trường bên sắp đến ngày nở rộ
Ngô đồng trường Bộ sắp che ca bầu trời
Và cũng sắp đến ngày bạn xa tôi
Ta cúi chào 3 năm đầy nghẹn ngào nhung nhớ

Ba năm trời ngỡ như cơn gió thoảng
Nay còn đâu những chiều lộng gió Lào
Ta ngồi học ở những tòa nhà cao
Tay cầm bút miệt mài cùng con số

Và rồi ngày ta bước chân ra đi
Tam biệt sau lưng tuổi học trò khờ dại
Tạm biệt mái trường với lời chào thân ái
Cất bước vào đời đầy thử thách chông gai