MÙA THU MỚI

  Phùng Diệu Linh - 10A13

"... Thu về rồi, nhè nhẹ dịu êm

Rì rào sóng, âm vang dòng chảy

Mùa mới đến, sao bâng khuâng đến vậy

Một chút dùng dằng hơi nóng, tiễn hạ đi ..."

       Sen tàn cúc nở, cúc gọi mùa Thu, mùa Thu mang theo hương hoa sữa, hoa trong đầm, hoa trên cánh đồng và hoa trên phố, mỗi loài một vẻ, mỗi loài một hương, nhưng chung lại, chúng đều là những gia vị đáng quí làm nên một mùa Thu vừa dịu ngọt, vừa nồng nàn, thơ mộng.

       Một năm có bốn mùa, mùa nào cũng có những nét đẹp riêng nhưng bạn chắc hẳn sẽ phải nghiêng mình trước vẻ đẹp của đất trời khi mùa Thu tới. Tháng Chín mùa Thu đem về một bầu trời mây trong xanh, những chiếc lá vàng bay xào xạc, một cơn gió heo may se se lạnh là cảm xúc vô tận cho bao tâm hồn biết rung động trước cái đẹp, cái thơ mộng của thiên nhiên...

      Khác với cái nắng oi ả của mùa hè, cái chói chang của hoa phượng, cái rực rỡ của hoa gạo, sự ầm ĩ của những tiếng ve sầu đồng ca khắp ngả,... mùa Thu chắt chiu những gì thanh khiết và tinh khôi nhất đem lại cho con người tâm hồn thư thái để cảm nhận đến tận cùng những đổi thay của đất trời thiên nhiên.

     Nếu để tìm một màu tượng trưng cho mùa Thu, người ta sẽ nghĩ ngay đến màu vàng, màu vàng của hoa cúc! Sắc vàng của Thu có đôi phần tàn úa, nhưng có lẽ nó lại được cân bằng bởi vẻ đẹp rực rỡ của hoa cúc. Có phải chăng màu vàng quyện sánh như vậy là bởi hoa đã gom lại hết chút nắng vàng còn sót lại của mùa hè để sưởi ấm cho những ngày Thu sắp chuyển sang Đông.


     Không một mùa nào trong năm đem đến tràn đầy cung bậc cảm xúc cho con người như mùa Thu. Mùa Thu là mùa của những say đắm ngây ngất, con người và thiên nhiên cứ như hòa quyện vào nhau. Khi mùa Thu đến, làm cho người ta có những giây phút lắng lại một chút, thấy cuộc sống nhẹ nhàng thanh thản hơn một chút, thấy lòng mình chùng lại, dịu dàng, thấy yêu cuộc sống hơn một chút và nhớ lại những kỉ niệm. Chẳng thế mà, người ta gọi mùa Thu là mùa của hoài niệm. Thu, ấy là sự cảm thức thời gian trở nên rõ ràng hơn, là mùa khai trường, mùa Trung Thu khi ta còn thơ bé...

     Mùa Thu là mùa khiến cho con người say mê vì vẻ đẹp đến lạ lùng. Mỗi người một cách cảm nhận, nhất là những thi sĩ thường tìm cho mình một tín hiệu riêng để nhận biết mùa Thu. Nhưng có lẽ chẳng giấy mực nào viết cho đủ, chẳng cây bút nào vẽ cho kì hết cái vẻ đẹp ấy. Người xưa thấy Thu về trong lá ngô đồng rụng, Lưu Trọng Lư nghe thấy tiếng Thu trong tiếng lá xào xạc, Nguyễn Đình Thi nhận ra Thu trong làn hương cốm mới. Trần Đăng Khoa biết thu về khi hoa cau rụng vào những thoáng heo may và Hữu Thỉnh đoán thu về khi "bỗng nhận ra hương ổi". Và những câu hát về hương hoa sữa vẫn nao lòng người ...

     "Thu là thơ của lòng người, Thu là thơ của đất trời", câu nói ngỡ như một câu chơi chữ này của người xưa, hóa ra lại thể hiện mối tương thông kì lạ giữa mùa Thu và thi ca, mùa thu và con người. Có phải vì thế mà trong bốn mùa, thơ ca thiên vị mùa Thu hơn cả và mùa Thu cũng ban tặng cho con người nhiều thi tứ hơn ? Mùa Thu mang trong mình tâm trạng của những con người đa sầu, đa cảm. Mùa Thu mang trong mình một vẻ đẹp rất riêng. Đi giữa trời Thu, tự thấy ngân rung trong lòng những cảm xúc rất mơ hồ, rất mùa...

     Tháng Chín. Mùa Thu. Ta thôi những tháng ngày rong chơi không mỏi mệt, quay lại với màu áo trắng trinh nguyên, ôm sách vở và chờ đợi tiếng trống khai trường. Khẽ chạm tay vào tà áo mộng, ta lại háo hức cho một cuộc xông pha mới, tràn đầy cam go thử thách nhưng cũng rất đỗi yêu thương ...!