Thời gian đúng là trôi qua một cách vội vã và nay tôi đã học lớp 12, tất cả những điều đọng lại là tâm trạng, cảm xúc, suy nghĩ của tôi lần đầu tiên bước vào trường, làm quen với những người bạn thân thiện, cùng nhau trải qua những năm học đầy thú vị cùng ngôi trường này.
Lần đầu tiên bước qua cánh cổng trường, tôi thấy lòng mình bồi hồi, một cảm giác kì lạ! Một thứ cảm xúc khó có thể đặt tên, đó là sự ngỡ ngàng, lạ mà quen xen lẫn chút tự hào, hãnh diện. Không còn là cái cảm giác sợ hãi, nhút nhát òa khóc vào lòng mẹ như ngày đầu tiên vào lớp 1. Cũng không còn là cảm giác rụt rè với những mơ ước trong sáng rất đỗi ngây thơ khi ngày đầu tiên bước vào cấp II. Đã bao lần trải qua cái cảm giác của “ngày đầu tiên đi học” nhưng lần này lại khác, một cảm giác lạ, một cảm xúc mới. Tôi đã trưởng thành hơn trong suy nghĩ, dường như cảm xúc đang nói với suy nghĩ của tôi: “Ta đã lớn rồi - 15 tuổi. Bước chân đã chững chạc hơn, để bước vào một môi trường học tập mới, nhiều khó khăn thử thách đang đón chờ”.
Ngôi trường uy nghiêm trong cái nhìn của tôi, nhưng thật thân thiện như ngôi nhà thứ hai khi tôi cảm nhận bằng trái tim. Tôi dường như bị hòa lẫn vào trong sự náo nức, đông vui của không khí ngày đầu tiên đến trường. Mọi người ai cũng ăn mặc đẹp và nghiêm chỉnh, các bạn học sinh mang trên mình chiếc áo trắng tinh khôi với nét mặt rạng rỡ. Thầy cô ân cần, tận tình chỉ bảo học sinh mới về trường, về lớp.
Một cảm giác thật ấm áp len lỏi vào trong dòng cảm xúc của tôi. Tất cả đều mới mẻ nhưng thật thân thương,...Ý nghĩ về trường, về thầy cô có chút khang khác, có chút ngỡ ngàng, lạ lẫm. Bạn bè lần đầu tiên gặp mặt, trao nhau sự bối rối ngượng ngùng, thầy cô trao cho học sinh sự ấm áp thân thiện. Và rồi tất cả mọi người sẽ thân thiết với nhau, sẽ là một gia đình. Tôi tin là như vậy. Chính từ ngôi nhà này, là sự khởi đầu của những khó khăn, thử thách mà tôi sẽ phải vượt qua để có được thành công mà tôi luôn mong đợi. Phải rồi, tôi sẽ hiên ngang bước qua mọi khó khăn, tự tin thách thức với mọi thử thách, cố gắng phấn đấu học tập thật tốt.
Tuy khoảng thời gian học cấp ba không phải là dài nhưng có rất nhiều kỉ niệm vui, buồn cùng bạn bè,thầy cô ở ngôi trường này.và bây giờ ngôi trường này rất đỗi quen thuộc với tôi, tôi đã quen với tất cả các bạn trong lớp. Nhiều lúc trong tôi suy nghĩ vẩn vơ rằng chỉ còn một năm nữa thôi là tôi sẽ phải rời xa mái trường này đây, sẽ không còn được lên lớp gặp bạn bè, thầy cô, không còn những lúc ngồi nghe thầy cô giảng bài, không còn phải vào những kỳ kiểm tra, kì thi hết sức căng thẳng mệt mỏi; không còn những giờ ra chơi được nô đùa cùng lũ bạn, những lần đi học thể dục được học dưới tán những cây xanh to che bóng mát rượi ở sân trường, khi được thầy cho nghỉ giải giải lao thì chúng tôi tập trung chơi các trò chơi. Ôi! Nhớ lại những kỉ niệm ấy thật đáng yêu và vui. Nhưng rồi tất cả sẽ không còn nữa, mọi thứ sẽ tan biến và chúng tôi sẽ phải bước qua một ngưỡng cửa mới. Chợt giật mình thì tôi biết rằng điều đó cũng sẽ chưa đến,bây giờ là hiện tại tôi nhủ với chính lòng mình rằng hãy cố gắng nỗ lực trong học tập để không phụ lòng thầy cô đã ra sức dạy dỗ và cả bố mẹ ở nhà đã làm việc kiếm tiền nuôi mình lớn khôn, cho mình có điều kiện được đến trường học kiến thức, gặp gỡ mọi người. Sẽ luôn nghe lời thầy cô, cha mẹ, luôn cố gắng không vi phạm nội quy nhà trường,luôn giữ gìn bảo vệ những cái bàn học-dụng cụ cho chúng em ngồi học để nó không dơ bẩn, hư hại, bảo vệ những cánh cửa, cái cây, ghế đá…của trường được sạch và bền đẹp để cho những lớp thế hệ sau có những đồ dùng tốt và mong là thế hệ sau này cũng sẽ bảo vệ và yêu thương mái trường mến thương này. Làm được những điều ấy thì tôi sẽ không phải hối hận khi thời gian sau này rời xa mái trường này.
Nhân dịp lễ kỷ niệm 55 năm thành lập trường THPT chuyên đại học Vinh, tôi viết ra những dòng tâm sự này và cũng muốn gửi những lời cảm ơn sâu sắc chân thành sâu sắc từ đáy lòng mình của mình đến các thầy cô giáo đã tận tụy hết lòng dạy dỗ, truyền đạt lại cho chúng em những kiến thức hay, tốt đẹp. Sắp tới cũng nhân ngày 20 tháng 11-ngày nhà giáo Việt Nam, chúng em-những đứa học trò rất đỗi tinh nghịch, nhiều lần đã sai phạm lỗi lầm làm cho thầy cô phải buồn lòng muốn nói với các thầy cô lời xin lỗi, lời cảm ơn tri ân sâu sắc, chúng em biết những khi thầy cô rầy la tụi em nhưng đó chỉ vì chúng em có lỗi và đó là các thầy cô muốn chúng em tốt hơn và trở nên người. Tất cả những điều ở trên, những lời cảm ơn sâu sắc ấy cũng sẽ là lời cảm ơn thật là chân thành đến ngôi trường này, ngôi trường thân thương, ngôi trường đã tạo ra những điều kỳ diệu ở trên cho chúng em, là nơi mang đến những điều tốt đẹp, lẽ phải cho chúng em được nên người.
Cuối cùng xin được gởi những lời nhắn yêu thương, lời chúc tốt đẹp đến ngôi trường đã chứa biết bao kỉ niệm của đời học sinh ở những năm cuối sẽ luôn luôn phát triển hơn, có nhiều thành tích vượt trội, ngôi trường THPT chuyên Đại học Vinh ngày càng phát triển vượt bậc.

 

Trần Thị Trà My - Chi đoàn 12A8