Người ta thường nói:” Cấp 3 là quãng thời gian khó quên nhất. Là bài Văn viết mãi không xong, là đề Toán khó đến phát khóc, là cậu bạn dễ thương lớp bên cạnh, là cuộc sống sinh hoạt với ba điểm thẳng hàng: Nhà, trường, chỗ học thêm. Đó là quãng thời gian buồn tẻ nhưng cũng phong phú nhất trong đời.” Có lẽ, đối với vô số người, mái trường cấp 3 là nơi chứa đựng những giây phút mà ta được đắm mình trong cái không khí đầy vui vẻ và trong sáng, là nơi cất giữ những kỉ niệm khó phai nhoà, là nơi gói gọn những khoảnh khắc tươi đẹp nhất trong cuộc đời. Trước đây, khi còn bé thơ, tôi thường nghe mẹ nói với tôi những lời như vậy, và trong cái tò mò, ngạc nhiên còn xen lẫn những sự hoài nghi. Lúc ấy, tôi chỉ thấy rằng cuộc đời con người dài thế, khi ta trưởng thành, những bức tranh kỉ niệm thời học sinh cũng sẽ nhanh chóng mờ nhạt mà thôi. Thế nhưng, khi tôi sắp phải nói lời tạm biệt với ngôi trường mình gắn bó suốt 3 năm qua, tôi mới hiểu được một điều, thời gian vô tình có thể cuốn trôi năm tháng thanh xuân của ta, nhưng nó vĩnh viễn cũng không thể xoá đi câu chuyện niên thiếu trong tâm trí mỗi người, và đó sẽ là khoảng kí ức xinh đẹp nhất khi ta hồi tưởng lại cuộc đời. Tôi không biết tuổi thanh xuân của mình khi nào thì kết thúc. Có thể là sau khi lấy chồng, sinh con hay là khi mà con người ta trải qua một độ tuổi đủ lớn để bước qua thanh xuân, nhưng mỗi khi nhớ về mái trường, tôi chắc chắn đó sẽ là cả một bầu trời kí ức gắn với bao con người: thầy cô, bạn bè. Chúng ta có biết bao nhiêu người ta cần biết ơn, và một trong những vị ấy chính là thầy cô. Con người ta có vô vàn những điều khiến mình hạnh phúc, và một trong những hạnh phúc lớn nhất đời này là tình bạn. Hãy nhớ rằng, trường học chính là nơi ta được cảm nhận rõ nhất cả hai điều này.
Một buổi sáng sớm năm ấy, tiết trời mát mẻ mang theo cơn gió thu nhè nhẹ mơn man trên cánh hoa ban tím, mang theo ánh nắng dịu dàng, trong trẻo, là lúc đánh dấu ngày đầu tiên tôi bước chân vào ngôi trường THPT Chuyên Đại Học Vinh, và cũng là lần đầu tiên tôi được gặp giáo viên chủ nhiệm của tôi: Lê Khánh Hưng. Thấm thoắt 3 năm trôi qua, nhờ có thầy mà những cô cậu học sinh ngây ngô thuở ban đầu của tập thể 12A1 chúng tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều. Các bạn biết không, có một nghề bụi phấn bám đầy tay, có một nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, ấy là nghề giáo.
Chẳng biết ai đã yêu quý gọi những người thầy giáo, cô giáo là những người chèo đò thầm lặng mà sao cao đẹp quá để cả một đời người lái đò đưa những chuyến đò sang sông cập bến bờ tri thức bằng nhiệt huyết của một tấm lòng. Dưới mái ấm thân thương này, tất cả học sinh lớp tôi được khám phá thế giới diệu kì của tri thức nhân loại với tất cả lòng say mê. Bằng ngọn lửa nhiệt huyết và lòng yêu thương, thầy đã giảng giải cho chúng tôi bao điều hay lẽ phải, giúp chúng tôi tiếp cận và lĩnh hội tri thức, khơi dậy trong chúng tôi những khát vọng khôn cùng.
Tiếng giảng bài của thầy giáo vang lên
Nghe ấm áp như lòng của mẹ
Tiếng giảng bài đi suốt cùng tuổi trẻ
Ấm vàng trên muôn chặng đường dài
Đi suốt đời vẫn vẳng mãi bên tai.
Tiếng giảng bài của thầy giáo vang lên
Cả lớp lặng im nghe tim mình rạo rực
Thầy vẽ riêng cho từng người từng hướng
Một con đường cho mơ ước bay xa.
Hơn nữa, cuộc đời mỗi người sẽ có những người bạn khác nhau, nhưng có lẽ, tình bạn hồn nhiên, trong sáng, ấm áp nhất là những người bạn thời cấp 3 của chúng ta. Khi trưởng thành rồi, ta sẽ nhớ xiết bao chúng ta của năm đó, hối hả chạy tới lớp khi nghe tiếng chuông báo, ngủ gà ngủ gật vì bài giảng nhàm chán, hò hét ầm ĩ khi được nghỉ đột xuất, hay phải thức ôn thi đến sáng chỉ bởi vì lúc trước không học bài. Những năm mà tôi và bạn đều không có gì, chỉ có thời gian vừa dài vừa rộng. Ngày hôm nay ta còn chưa biết thật sự trân trọng tình bạn, vẫn còn giận hờn, cãi vã, nhưng để rồi sau này khi ngoảnh lại, ta bất chợt nhận ra những người ta nhớ nhất lại là họ, những người mà ngày xưa mình rất không thích. Mỗi ngày lên lớp, ta chỉ mong sao hết tiết học thật nhanh, nhưng lại không biết rằng, sau này ta sẽ tiếc ngẩn ngơ vì đã không chắt chiu từng giây phút ở bên nhau thật lâu hơn nữa. Và giờ đây, tôi chỉ muốn nói với các bạn tôi rằng: Các bạn ơi, mình yêu các bạn nhiều lắm. Có thể chúng ta chỉ còn vài tháng nữa để gặp nhau, nhưng nhất định chúng ta sẽ còn rất nhiều năm sau này để giữ chặt tình bạn của chúng ta. Tập thể lớp 12A1, dù thế nào thì chúng ta vẫn mãi là anh em, là người nhà của nhau, nhé!

 

Hoàng Lê Bảo Trân - Chi đoàn 12A1