Nguyễn Thị Trà Giang - Cựu học sinh lớp 12A1
Trường THPT Chuyên – Đại học Vinh Niêm khóa 2009- 2012.
Phát biểu tại Lễ Tổng kết năm học

Có lẽ yêu thương và được yêu thương là quyền chung của tất cả mọi người. Em cảm thấy không khỏi tự hào khi được thay mặt cho toàn thể 486 học sinh lớp 12 nói lên những suy nghĩ của mình!

Một mùa phượng nữa lại về. Đã trải qua rất nhiều mùa phượng nhưng đối với những người học trò cuối cấp như chúng em lại ngổn ngang thật nhiều tâm trạng. Nỗi lo lắng về một mùa thi với hai cuộc chinh phục quan trọng nhất của đời người học sinh luôn thường trực trong suy nghĩ. Đôi khi sự hi vọng cùng những chăm sóc của bố mẹ, niềm tin của các thầy cô đặt vào mình, hoài bão của chính mình đặt ra trong tương lai lại ám ảnh cả vào trong những giấc mơ... để rồi khi giật mình tỉnh giấc lại thao thức, lại tự vấn kiến thức thật là mênh mông, lỡ mình không đủ mạnh mẽ để đền đáp lại mọi người. Cũng lắm lúc xót xa vì nỗi lo lắng đã trở thành áp lực tự lúc nào. Nhưng không vì thế mà chúng em đánh rơi mất những yêu thương, học sinh Chuyên Toán đã tạm gác các công thức tính nhanh Lí Hóa để chuyền tay nhau viết tạm mấy dòng lưu bút vội, Chuyên Tin rộn ràng, tỉ mỉ chọn từng món quà nhỏ gửi lại thầy cô. Chuyên Lý, Chuyên Hóa không quên trao nhau thật nhiều nụ cười trong trẻo nhất, ngày mai chẳng còn gặp lại để mà trêu chọc, lại lặng lẽ nhặt từng cánh hoa ép vào trang vở, Chuyên Anh níu lại thời mơ mộng với những tà áo dài trắng tinh khôi; các bạn A11, A12, A13 lại nắm tay nhau thật chặt, vút lên trời xanh những cánh máy bay giấy chở đầy ước mơ… Tất cả, tất cả như muốn níu giữ lại, dù chỉ là 1 chút thôi, chút gì đó của hiện tại, của thời áo trắng hồn nhiên trong trẻo, tinh nghịch. Ôi! Tất cả thật quá đỗi thân thương!

Nguyễn Thị Trà Giang, học sinh lớp 12A1
Trường THPT Chuyên – Đại học Vinh Niêm khóa 2009 - 2012

Đôi khi gặp ánh mắt ai buồn thoáng thấy phượng đỏ rực, ta lại chợt nhớ đến 1 câu nói: “Tại sao phải bước tiếp, khi mà chúng ta biết đây là điểm đẹp nhất của cuộc đời?”. Đối với riêng cá nhân em, dù có nuối tiếc đấy, thỉnh thoảng cũng muốn một phép màu nhiệm nào đó đưa em quay ngược lại với quá khứ đấy, nhưng nếu cho em lựa chọn, em sẽ không ước thời gian ngừng trôi. Bởi chúng em hiểu rằng, bước qua thời áo trắng là một cột mốc mà bất cứ ai cũng phải vượt qua nếu muốn trưởng thành. Chúng em đã đủ lớn để không ích kỉ giữ khư khư cho mình một khung trời đẹp và đắm chìm trong cái thế giới màu hồng đó. Em xin gửi lời tri ân sâu sắc của mình tới Trường THPT Chuyên muôn đỗi thân thương. Với bề dày thành tích và hoạt động, Trường Chuyên yêu dấu cho chúng em một môi trường học tập thật năng động và sáng tạo, mang lại cho chúng em thật nhiều cơ hội để hoàn thiện và khẳng định bản thân trên nhiều lĩnh vực. Xin cúi đầu trước những người thầy, người cô hàng đêm say mê bên trang giáo án, đánh đổi những sợi tóc đang bạc dần lấy những trang giáo án hay. Xin gửi lời cảm ơn muôn vàn kính yêu với những lắng nghe, những tâm sự, những sẻ chia, những khuyên nhủ chân thành của thầy cô. Có thể, sự bướng bỉnh và ngại ngùng cố hữu của tuổi ô mai đôi khi ngăn chúng em không chia sẻ và bày tỏ tâm tư tình cảm của mình, nhưng kính thưa các thầy các cô, thực tâm trong những trái tim bé nhỏ này, vị trí của thầy cô trong ngăn yêu thương vẫn thật to lớn, để khi yếu lòng nhìn vào đó, chúng em lại như thấy kim chỉ nam của cuộc đời. Không biết nói gì hơn, chỉ biết, cho chúng em gửi đến lời cảm ơn, cảm ơn, và cảm ơn rất nhiều!

Và chúng em cũng muốn gửi đến vài lời tâm sự tới thế hệ sau của mình. Các em học sinh lớp 10, 11 thân mến! Những dòng sau đây gửi đến tất cả các em. Các em biết không? Đôi khi nhìn những ánh mắt tinh nghịch trong trẻo của các em, nhìn những cái nắm tay thật chặt dung dăng dung dẻ đi giữa nắng hè sân trường của hai thiên thần áo trắng nào đó, bất giác trên môi anh chị lại nở một nụ cười. Những hình ảnh ấy đẹp lắm, thân thương lắm, hồn nhiên lắm, tất cả như một cuộn phim của chính anh chị ngày hôm qua. Nhưng qua đêm nay thôi, tất cả đối với anh chị đã thuộc về hoài niệm. Rồi các em sẽ hiểu được cảm giác hụt hẫng và nuối tiếc là như thế nào, khi ngăn bàn của mình, chỗ ngồi của mình, xóm của mình, tổ của mình sẽ chẳng còn là của mình nữa đâu, chỉ biết nhìn hoa phượng rơi dần vào nỗi nhớ mà đành chịu thôi. Các em thân mến! Anh chị sắp sửa rời xa khoảng trời mơ mộng ấy và nhường lại chỗ cho các em. Hãy làm được nhiều hơn anh chị ngày hôm nay các em nhé! Hãy giữ mãi trên môi nụ cười ấy! Hãy đừng ngại nắm chặt vòng tay và tiếp tục trao nhau những yêu thương. Nguyện cầu cho dòng lưu bút học trò sẽ không có sự nuối tiếc với sự vô tâm, lãng phí, thay vào đó là sự tự hào! Tự hào về từng phút giây. Trang lưu bút học trò xin gửi lại. Hãy viết tiếp hộ anh chị những dòng đẹp nhất!

Thời gian rồi sẽ mang chúng em rời xa khoảnh khắc này, đưa chúng em đến những đại lộ thênh thang muôn nẻo sự lựa chọn cuộc sống. Nhưng những gì nhận được từ mái trường THPT Chuyên này chắc chắn sẽ là hành trang quan trọng giúp chúng em vượt hết bão dông cuộc đời. Sẽ không quên đâu! Những gương mặt thân quen, dòng lưu bút nhòe nước mắt, chùm hoa nắng sân trường nơi gốc phượng nhỏ xinh, lời răn dạy của thầy cô… kỉ niệm ơi, xin xếp lại thật gọn gàng nhé, để nhìn về một tương lai còn nhiều ngổn ngang trước mặt.

Thay mặt cho toàn thể học sinh lớp 12, chúng em xin hứa sẽ cố gắng hết mình trên mọi nẻo đường đi qua, gần nhất là 2 kì thi tốt nghiệp và đại học trước mặt, để mãi sau này, vẫn thấy tự hào nhớ về mái trường cấp 3 thân yêu.

Một lần nữa xin thay mặt toàn thể 486 học sinh 12 sắp tung cánh bay đi, xin gửi tới các thầy các cô và toàn thể các bạn một lời chúc sức khỏe cùng cũng lời chúc tốt đẹp nhất!

Em xin chân thành cảm ơn!