Nguyễn Quỳnh Mây – Lớp 12A10
Trường THPT Chuyên - Đại học Vinh

Nhiều năm về trước, khi mới chỉ là một học sinh cấp hai khăn đỏ áo trắng tới trường, tôi từng đọc được đâu đó một trích dẫn rất hay, rằng “Cấp 3 là quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, vì những gì chúng ta có đều thuần khiết, trong lành và xuất phát từ trái tim”. Câu nói ấy đã đi theo tôi suốt những ngày tháng còn lại sau đó ở mái trường cấp 2, một cách thật tự nhiên đi vào tiềm thức tôi, thôi thúc tôi phải học thật tốt để những kỷ niệm “thuần khiết, trong lành” mà tôi có được trong tương lai sẽ gắn với một ngôi trường thật danh giá, thật giàu truyền thống học tập, một ngôi trường mà những học sinh khá giỏi luôn khao khát được học. Khối Chuyên trong tôi lúc ấy, chính là mơ ước, là động lực, là niềm khao khát không thể dập tắt.

Và có lẽ, mùa Hè đẹp nhất trong cuộc đời tôi, chính là mùa Hè của tuổi 15, khi cánh cổng Khối Chuyên chính thức mở rộng đón tôi vào với đầy sự bỡ ngỡ, hạnh phúc mà cũng không kém phần háo hức.

Tôi vẫn còn nhớ như in cái nắng của mùa Hè năm ấy, cái nắng theo tôi trên con đường lần đầu tới trường, nó không gay gắt, rất hanh hao và dịu nhẹ. Tôi vẫn còn nhớ như in, cái bỡ ngỡ rụt rè trong tiết Chuyên đề đầu tiên ấy, khi cô bạn bàn trên muốn hỏi bài nhưng vẫn chưa nhớ tên tôi. Tôi vẫn còn nhớ như in, cái khoác vai lần đầu của đôi bạn mới quen trên Sân trường ngày hôm ấy, vô tình lọt vào tầm mắt tôi vào một buổi chiều nắng đổ loang. Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt tiếc nuối ấy, khi cô bạn cùng lớp ngày nào nói với tôi rằng bài thi Chuyên đề làm không tốt. Những khoảnh khắc ấy đều chóng vánh trong một vài tích tắc, vậy nhưng bằng một cách nào đó, nó gieo vào lòng tôi những xao xuyến trong veo đến lạ. Tình yêu với Khối Chuyên trong tôi đã bắt đầu từ những điều nhỏ bé như vậy đấy!

Bước vào lớp 10, như bao học sinh khóa trên, trong tôi đã mang một khao khát đạt được những thành tích học tập đáng mơ ước như những người anh, người chị đi trước, những người mà dẫu chưa một lần gặp mặt, chưa một lần tiếp xúc nhưng lại là những tấm gương mà tôi luôn dặn lòng mình phải học hỏi, là anh Đinh Lê Công, là chị Lương Thị Mai Hương, là chị Lê Thị Thu Trang… Vậy nhưng Khối Chuyên không chỉ thổi bùng khát khao ấy trong tôi mà còn đem lại cho năm học đầu tiên của tôi nhiều màu sắc hơn thế. Có lẽ bởi trong suy nghĩ ngô nghê của một cô học sinh mới bước vào cấp 3 luôn mặc định vào Trường Chuyên sẽ chỉ có học và học, vậy nên những điều tôi thấy và có được trong những ngày tháng đầu tiên ấy thật sự đã làm tôi bất ngờ. Trường Chuyên của tôi không chỉ là một ngôi trường với truyền thống học tập đáng ngưỡng mộ mà còn là một môi trường năng động, hiện đại với những hoạt động thường niên được tổ chức bởi chính những học sinh của Trường: là sự kiện Trung Thu, là câu lạc bộ Tiếng Anh, là những buổi công diễn văn nghệ,… Mỗi hoạt động, mỗi sự kiện mang một nét đặc trưng riêng, một sự hấp dẫn riêng không thể hòa lẫn vào nhau, vậy nhưng tất cả, vẫn mang đậm cá tính của học sinh Khối chuyên, những con người sáng tạo, nhiệt huyết, đam mê và luôn không ngừng đổi mới. Và Khối Chuyên trong tôi lúc ấy, chính là một thế giới với đầy những điều mới mẻ, và mỗi ngày đến Trường với tôi, đều là những khoảnh khắc không thể nào quên.

Năm học 11 ở Khối Chuyên có lẽ là năm học để lại nhiều kỷ niệm nhất trong tôi. Sự hồn nhiên đến mức ngô nghê của những cô cậu học trò ngày nào dần dần biến mất, chúng tôi bắt đầu đi vào guồng quay của học hành, một cách thật nghiêm túc. Chúng tôi đến với những kỳ thi cấp Trường, cấp Tỉnh, cấp Quốc gia với đầy hy vọng, đầy háo hức và cũng đầy lo âu. Khối Chuyên lúc này không đơn giản là nơi dạy tôi học, dạy tôi biết hòa mình với một môi trường mới năng động và khác biệt nữa, mà còn dạy tôi biết nỗ lực và cố gắng, biết biến áp lực thành động lực, biết quý trọng công sức của những người thầy để tạo nên thành quả thực sự. Và những tháng ngày đó, lần đầu tôi hiểu thầy cô Khối Chuyên tuyệt vời đến nhường nào. Người ta vẫn thường nói: “Cuộc đời mỗi con người như một cuốn sách, chẳng có ai có thể sáng tác hoàn chỉnh cuốn sách cuộc đời mình nếu không có những con người thông minh tận tâm chỉ dẫn”. Và có lẽ, cuộc đời tôi, cũng như bao học sinh Khối Chuyên khác, thật may mắn khi được chỉ dẫn tận tình bởi các thầy cô. Khi viết những dòng này, trong trí nhớ tôi lại hiện lên hình ảnh quen thuộc của những con người đầy tâm huyết ấy. Đó là thầy Thuận Hiệu trưởng yêu quý của chúng tôi, với những bài phát biểu đầu tuần như những cuộc nói chuyện tâm tình với học sinh, sao mà gần gũi, sâu sắc và thân thương đến lạ. Là thầy Sơn, thầy Hiệu phó với dáng người nhỏ bé nhưng mang một trí tuệ lớn, một trái tim tràn đầy nhiệt huyết với nghề giáo, vẫn bước đi trên sân trường quen thuộc dưới cái nắng trưa Hè, là thầy Lâm Bí thư Đoàn Trường, một con người rất nhiệt tình, luôn hết mình, luôn quan tâm đến những hoạt động của học sinh…

Thời gian cứ vậy thấm thoắt trôi qua, hai năm học ở Khối Chuyên qua nhanh như chớp mắt. Ngày hôm nay, cô bé khát khao được vào Khối Chuyên ngày nào để tạo nên cho mình những kỷ niệm tươi đẹp nhất của cuộc đời đã trở thành một học sinh 12, đầy ước mơ hoài bão, duy chỉ có tình yêu dành cho Khối Chuyên vẫn không hề nhạt đi theo năm tháng, thời gian có lẽ còn là chất xúc tác khiến cho tình yêu ấy trở nên sâu đậm hơn. Khối Chuyên của tôi cũng đã đi được một chặng đường dài với bề dày 50 năm dạy và học. 50 thế hệ học sinh đã được sống dưới mái trường đầy yêu thương này, được học, được chơi, được sống với những ký ức tinh khôi, trong trẻo nhất. Chắc hẳn những ngày tháng này, hòa trong không khí háo hức, vui tươi khi ngày Kỷ niệm 50 năm thành lập Trường sắp đến, những cô cậu học trò như tôi cũng không kém phần hồ hởi, niềm tự hào, hãnh diện khi mang trên người chiếc áo đính phù hiệu Trường THPT Chuyên - Đại học Vinh cũng ngày một nhiều thêm. Có nhiều thế hệ học sinh đã rời khỏi mái trường này từng chia sẻ rằng những năm tháng ở đây sẽ luôn khắc ghi trong trái tim họ, để dù đi đâu về đâu, Khối Chuyên vẫn luôn là một điểm tựa, một nguồn động lực tinh thần để họ cố gắng. Tôi cũng vậy, có thể một lúc nào đó, những hình ảnh của Khối Chuyên sẽ lẫn vào thời gian, những bóng dáng quen thuộc hằng ngày tôi vẫn thấy sẽ không còn xuất hiện ở Khối Chuyên nữa, và chính tôi, một ngày nào đó có thể sẽ đến một chốn thật xa nơi này. Vậy nhưng tôi tin rằng những gì thuộc về kỷ niệm thì vẫn luôn đọng lại đó, nơi trái tim tôi, trái tim những người bạn, nơi bục giảng ấy, lớp học ấy, sân trường ấy, không bao giờ biến mất. Và những thế hệ học trò sau này, những người sẽ tạo nên những thành tích mới, những niềm tự hào mới cho Khối Chuyên, chắc hẳn cũng sẽ như tôi, như những người anh người chị đi trước, như những ai đã “trót” yêu nơi này nhiều đến vậy.

50 năm – một chặng đường thật dài và cũng đủ để mỗi con người từng gắn bó với nơi đây tự hào khi nhìn lại. Là một học sinh, tôi luôn mong Khối Chuyên vẫn sẽ tiếp nối những gì đã đạt được trong học tập, trong hoạt động,… Và dẫu 50 năm, 60 năm hay nhiều hơn nữa, Khối Chuyên vẫn sẽ là ước vọng, là khát khao của những cô cậu học trò còn ngồi trên ghế cấp 2, là một thế giới đầy thú vị và mới lạ với những người yêu và muốn khám phá, là nơi phát triển tiềm năng và dạy cho mỗi con người biết nỗ lực, cố gắng hết mình trong bất cứ điều gì,…

Khối Chuyên trong tôi, hơn cả một mái trường.


KC trong trái tim tôi!

Phan Thị Hiền – Lớp 12A11
Trường THPT Chuyên – Đại học Vinh
*KC (Khối Chuyên) – Tiền thân của Trường THPT Chuyên – Đại học Vinh

Ngoài kia, nắng đã thôi nhỏ giọt trên những tán cây, mùa Thu như sắp sửa nói lời tiễn biệt. Gió vẫn xôn xao và lòng khắc khoải nỗi nhớ. Tháng 10 này, tôi có một cuộc hẹn với KC…

Người ta thường nhắc về thời thanh xuân như những thước phim đẹp nhất của cuộc đời. Nơi mà nụ cười là “bạn”, còn nỗi buồn chỉ là “vị khách đường xa”. Đó là năm tháng của những ngây ngô, vụng dại, của những rung động, thổn thức đầu đời, của những khát khao, đam mê. Đó cũng là năm tháng ta sống hết mình với chính ta, bằng trái tim chân thành và nhiệt huyết nhất. Năm tháng ấy, tôi hạnh phúc, vì có KC!

Hôm nay, tiết trời se se lạnh, cơn mưa cuối Thu như vỗ về, níu bước chân của một kẻ đa sầu nán lại Trường. Chân bước đi mà lòng nhẹ bẫng. Bỗng dưng sợ cái ngày mình phải cất bước rời khỏi nơi đây. Thay vì đã xa rồi mới tiếc, mới thương, mới nhớ, tôi chọn cho mình một sự nuối tiếc, nhớ nhung hộ tương lai. Đi dọc dãy hành lang quen thuộc, ngẩn ngơ nhìn những lớp học lặng yên, qua khung cửa sổ của lớp, tôi khẽ mỉm cười nhìn ngắm “người thương”, nghe kỷ niệm đang rơi trong lòng mình, va vào thành trái tim và bật lên thành tiếng nấc. KC trong tôi đã từng là giọt nước mắt. Nước mắt của niềm vui khi cầm trên tay Giấy báo trúng tuyển mà cứ ngỡ như đang cầm nắm một giấc mơ. Nước mắt của những ngày tưởng rằng mình phải từ bỏ vì chẳng thể nào thuyết phục được bố mẹ để đi xa. Nước mắt của những ngày mưa rơi rả rích mà lòng nhớ nhà vô hạn. Nước mắt của hạnh phúc khi được ở bên cạnh thầy cô, bạn bè…

KC trong tôi - cuốn nhật kí của yêu thương -  với những cuộc điện thoại gọi nhau dậy học mỗi sớm mai, là cô bạn thân sáng sớm sẵn sàng phóng xe mười mấy cây số để giúp bạn chuyển nhà, là những bông hoa, tấm thiệp giấu dưới hộc bàn của những chàng công tử hiếm hoi lớp chuyên Anh, là những quả ổi, quả xoài chia bốn, chia năm truyền tay đi khắp cả lớp… KC của mỗi sáng Thứ Hai trang nghiêm trong Lễ Chào cờ với hình ảnh thân thuộc của Thầy Hiệu trưởng cùng giọng nói ấm áp, truyền cảm, ngập tràn tình yêu thương và những lời dặn dò, nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. KC của những buổi học đầy đam mê mà bạn nào cũng muốn cháy hết mình, là hình ảnh đầu mỗi tiết học cả lớp đồng loạt đứng dậy với câu nói quen thuộc “Chúng em chào thầy cô ạ!”… Tôi không thể ngồi đếm hết được kỷ niệm, càng không thể nào nguôi quên. Ngôn ngữ của trái tim có lẽ là thứ ngôn ngữ phức tạp nhất. Những hình ảnh cứ sóng đôi hiện lên trước mặt như sợ rằng sẽ bị quên đi.

Tôi đi dọc Sân trường mà ngỡ như đang đi trên “Con phố Tuổi trẻ’, nơi đó có một tòa nhà mang tên “Niên thiếu”. Rồi sẽ rất nhanh thôi, chỉ vài tháng ngắn ngủi nữa, những hàng cây này, hàng ghế ấy, lớp học với mái ngói đỏ tươi kia sẽ chỉ còn là kỷ niệm. KC neo đậu trong tôi là hình ảnh Thầy Cô – những sứ giả truyền cảm hứng. Lắm lúc tưởng chừng như đã gục ngã, bỏ cuộc thì những lời khuyên, động viên của Thầy Cô xuất hiện như một liều thuốc thần dược. Nhẹ nhàng mà sâu lắng, vừa như lời thủ thỉ của một người bạn, vừa như lời khuyên răn của một người mẹ, người cha đã nâng bước đứa học trò nhỏ dại. Mỗi học sinh của KC khi đi xa, dừng chân lại nơi “Trạm xe kí ức” chắc không thể nào quên được những câu nói “bất hủ” đi cùng năm tháng của Thầy Cô, không thể quên được những hình phạt “vô cùng dễ thương” mỗi lần đi học muộn, không thể quên được những buổi sáng đi học sớm, chạy lên cầu thang nhà D để nhìn mặt trời mọc, những buổi chiều nắng đổ vàng trên mái ngói, mấy đứa vật vã mồ hôi cùng nhau tập luyện, những ngày mưa, nhà xe “vui như trẩy hội”…

Người ta khi lớn lên, mải miết trong vòng xoáy của cuộc đời, có lúc sẽ tìm về miền nhớ miền thương mà không biết mình đã đánh rơi mất nhịp nào của kí ức. Tôi sợ một ngày mình phải lớn! Chẳng còn cách nào khác là bắt lấy kỷ niệm, cất trong ngăn kéo của thời gian, để mỗi lúc buồn, nhớ bè bạn, nhớ Thầy Cô, thì sẽ đem ra nhìn ngắm, mỉm cười rằng mình đã có quãng thời gian thật đẹp dưới mái trường THPT Chuyên – Mái trường chắp cánh những ước mơ.

Những ngày tháng 10 này, trên mọi miền đất nước, những học sinh KC đều đang hướng trái tim mình về ngôi trường cấp ba yêu dấu. Tôi bất giác thấy lòng mình xôn xao kì lạ trước những bức ảnh, những dòng tin. Dường như KC đã là một ngôi nhà, một đại gia đình, không còn đây khoảng cách về lứa tuổi, địa lí, thời gian và cả không gian. Tháng 10 này là tháng của KC!.

Mừng Trường Chuyên tròn 50 tuổi, 50 năm của những nỗ lực, hi sinh, khó khăn, gian khổ mà đầy vinh quang. Này bạn tôi ơi, hãy làm gì đó cho “tuổi trẻ” của mình, hãy cố gắng, nỗ lực và cống hiến hết mình cho ngôi nhà thân yêu này, để nối tiếp chặng dường 50 năm đầy vẻ vang. Nhân dịp Kỷ niệm 50 năm thành lập Trường, con xin gửi lời cảm ơn chân thành và sâu sắc nhất đến những người Thầy, người Cô đã dìu dắt bao thế hệ học trò trên con đường học vấn gian nan! Cảm ơn những người bạn đã luôn cùng tôi tạo nên những tháng năm đẹp nhất ở KC này!

Cảm ơn nhé KC – tình yêu của tôi!